Trong bản ngã quy ước của mỗi hệ thống tinh thần, có rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết liên quan đến sự nhút nhát. Những điểm thiếu tự tin cũng giống như các ổ gà trên đường cần được san lấp nếu chiếc xe con người muốn lăn bánh về phía trước một cách suôn sẻ trên chuyến hành trình cuộc đời. Những vấn đề nảy sinh của bản ngã khi tâm trí đi qua một vết lún báo hiệu - bằng một số cú sốc - rằng công việc sửa chữa cần được thực hiện. Hầu hết các vết lún hoặc các ổ gà trên đường đều bị gây ra bởi việc sử dụng các vật liệu sai để làm nền đất.
Những người muốn san lấp những ổ gà trước khi dọn sạch chúng luôn tìm đến những sản phẩm rẻ tiền hoặc các biện pháp đối phó tức thời. Việc sử dụng thuốc có thể tạm thời lấp đầy những lỗ hổng này là không thể tranh cãi, nhưng nếu nói rằng chúng có thể giải quyết được vấn đề lại là nói dối. Cùng lắm chúng chỉ có thể làm dịu đi hoặc ngăn chặn sự xáo trộn. Khi ngưng sử dụng thuốc thì vấn đề vẫn tồn tại. Vấn đề không phải là nguyên nhân hoặc những khó khăn để lại.
Tuy những loại thuốc được áp dụng cho các đội thể thao có thể không liên quan đến các chất mà hàng ngày con người trong nhiều lĩnh vực khác nhau lạm dụng đưa vào cơ thể của họ, tất cả các loại thuốc đều phản ứng với chúng ta theo cùng một cách. Chúng có thể tạo ra một vòng lặp phụ thuộc gây khó khăn - nếu không nói là không thể - cho việc giải phóng chúng ta.
Vấn đề thực sự chính là nỗi đau, và chúng được che giấu bởi các chất gây nghiện. Nỗi đau này xuất phát từ nội tâm. Chúng nằm trong các khu vực não mà Sigmund Freud miêu tả là vô thức hay “cái đó” (the id). Vấn đề xuất phát từ một khó khăn chưa được giải quyết. Việc lý trí từ chối việc gánh vác trách nhiệm đối với khó khăn này tạo ra một vấn đề. Vấn đề biểu hiện cho khó khăn. Nếu khó khăn này không được giải quyết thì nó sẽ trở thành một sai lầm. Khó khăn đó đòi hỏi một đối tượng. Đòi hỏi này thể hiện qua những sự cố tai nạn hoặc bệnh tật. Hoặc nó có thể trở thành sự chống đối hoặc phản ứng dữ dội.
Cảm xúc là những cảm giác không bao giờ ổn định. Cũng giống như niềm tin, chúng chưa bao giờ có nền tảng để hình thành. Cảm xúc tương tự như những ngọn sóng nhấp nhô trên biển, từng đợt nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Khi chúng ta can đảm dọn dẹp những lỗ hổng về sự xáo trộn tinh thần và niềm tin thì chúng ta có thể đặt ra một nền tảng vững chắc. Việc cố gắng lấp đầy những lỗ hổng là một bài tập vô ích. Do đó các loại thuốc có khả năng hạn chế và chỉ nên được sử dụng như một biện pháp làm dịu tình hình. Chúng không nên được xem là một giải pháp trị bệnh rối loạn thần kinh.
Chỉ những người can đảm và có ước muốn sống tự do mới cảm thấy hứng khởi trước việc phát triển các phương pháp giải phóng tinh thần, ngoài những cách thông thường trên thế giới bị chi phối bởi việc nghiện sử dụng thuốc. Nghiện thuốc có nhiều hình thức. Vấn đề chính chúng ta quan tâm ở đây là làm thế nào các vận động viên lại thỉnh thoảng gian lận để lấp đầy sự thiếu hụt về kiến thức và sức mạnh của họ.